Monday to Saturday - 8:00 -17:30
Truyện Anh Cũng Có Ngày Này là bộ truyện ngôn tình nổi tiếng của tác giả Diệp Phỉ Nhiên. Truyện Anh Cũng Có Ngày Này gồm 107 chương. Nội dung chính của truyện Anh Cũng Có Ngày Này kể về câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính là Tiền Hằng và Thành Dao. Mới đây, bộ truyện Anh Cũng Có Ngày Này đã chuyển thể thành phim “Anh Cũng Có Ngày Này”. Bộ phim Anh Cũng Có Ngày Này do diễn viên Trần Tinh Húc đóng vai Tiền Hằng và Chương Nhược Nam đóng vai Thành Dao. Đọc ngay bài viết sau đây của trang web shopbanphim.com để đọc truyện Anh Cũng Có Ngày Này full cũng như biết thêm những nội dung liên quan như: nội dung truyện Anh Cũng Có Ngày Này, đánh giá truyện Anh Cũng Có Ngày Này.
Đọc truyện Anh Cũng Có Ngày Này full của Diệp Phỉ Nhiên
Đọc truyện Anh Cũng Có Ngày Này full của Diệp Phỉ Nhiên:
Chương 1: Ở nơi đông người không dám nhìn thẳng Tiền Hằng
“Thành Dao làm ổ trước máy vi tính, đang nhìn trang web LAWXOXO vòng bát quái của ngành luật ra một chủ đề hot ——《 Chuyện về top mười gương mặt lớn đại diện cho ngành luật của thành phố A 》, cái chủ đề hot này sắp xếp theo thứ bậc đảo ngược cao thấp các nam par của ngành luật dựa theo giá trị nhan sắc mà tiến hành chấm điểm, vì lý do công bằng, nên sẽ chấm điểm dựa trên các bức hình cư dân mạng ẩn danh chụp lén cuộc sống của cộng sự [] mà đóng góp.
[] Theo mình tìm hiểu về cái từ “cộng sự” trong giới luật sư, thường thì một văn phòng luật sư, hay một công ty luật có rất nhiều luật sư cùng cộng tác, được gọi tắt là những người cộng sự. Nhưng nếu bạn nào biết rõ hơn thì nói với mình nhé.
Thành Dao bắt đầu nhìn từ vị trí thứ mười trở xuống, không thể không thừa nhận, hiện nay trong ngành pháp luật, các cộng sự đang càng trẻ hóa tinh anh hóa, có một số nam par không chỉ có năng lực nghiệp vụ mạnh, mà ngay cả ngoại hình cũng vô cùng tuyệt vời, Tần Hạo của công ty luật Kim Chuyên đứng ở vị trí thứ hai, giá trị bộ mặt của anh ta đã có thể hơn vẻ đẹp của mấy tiểu minh tinh tuyến mười tám rồi, thế vị trí thứ nhất, bộ mặt giá trị bao nhiêu?
Mang theo tâm tình hiếu kỳ, Thành Dao kéo xuống.
“Vị trí thứ nhất: Công ty luật Quân Hằng, Tiền Hằng.”
Không giống với các nam par khác trên danh sách, phía sau tên của vị hạng nhất này, đặc biệt thân thiết đánh một dòng chữ: “Mặc dù người thật sự rất độc, nhưng dáng dấp quả thực đáng đánh, cho dù có trừ đi một trăm điểm, hạng nhất vẫn thuộc anh ta.”
Đây không phải là lần đầu tiên Thành Dao nghe được cái tên Tiền Hằng, cô đã nghe được rất nhiều từ mấu chốt liên quan tới Tiền Hằng, ngang ngược càn rỡ, không hề có tinh thần chính nghĩa, khối u ác tính của ngành, ví dụ như thế; nhưng mà tất cả những điều này không hề ảnh hưởng đến sự thật là Công ty luật Quân Hằng đã kiếm được hơn trăm triệu nhân dân tệ hằng năm, các cộng sự được chia lợi nhuận mấy chục triệu.
Trong ngành pháp luật, kiếm được hơn trăm triệu cũng không phải ít, nhưng Quân Hằng là đi từ công ty nhỏ chuyên tâm vào nghiệp vụ, không giống với các công ty lớn Đại Thành, Doanh Khoa khắp nơi trên cả nước đều mở rộng chia nhánh, Quân Hằng chỉ dựa vào thành phố A, mà luật sự có hành nghề cũng không nhiều, chỉ có khoảng ba mươi người, hơn nữa cũng không tố các nghiệp vụ loại mua bán, sát nhập béo bở, chỉ chuyên về các vấn đề pháp lý gia đình. Một công ty luật quy mô nhỏ như vậy, nghiệp vụ eo hẹp như vậy, kiếm được hơn trăm triệu nhân dân tệ, các luật sư đều thẳng tiến vào top mười kiếm được thu nhập lớn cả nước, cái này cũng có chút lợi hại.
Những sự phát triển này của Quân Hằng, có thể nói là có mối liên kết chắc chắn với sự độc tài độc đoán của cộng sự Tiền Hằng.
Mà đặt thu nhập ở trước mắt, cho dù Tiền Hằng trong ngành luật có đủ loại tin đồn thật thật giả giả, cũng không ảnh hưởng làm giảm suy nghĩ muốn vào Quân Hằng của các luật sư trẻ tuổi nhiệt huyết.
Chỉ là Thành Dao không nghĩ tới, Tiền Hằng vẫn luôn bị lên án là khối u ác tính của ngành, lại có dáng dấp trông đẹp vậy? Tuy nói trong ngành hành nghề luật pháp này, nhiều ít thì cũng đã nghe qua tên của Tiền Hằng, nhưng gặp người thật thật không nhiều, anh ta không thích tham gia bất kỳ hoạt động nào do Hội luật sư tổ chức, mặc dù làm việc phách lối, tính cách khó sống chung, nhưng đời sống cá nhân khá khiêm tốn, nếu không phải trên diễn đàn pháp luật bát quái này có người ẩn danh đóng góp, thì căn bản không tìm được hình của anh ta trên mạng.
Nhưng ngay tại lúc Thành Dao vô cùng hiếu kỳ chuẩn bị xem mặt mũi của Tiền Hằng…
Phòng khách liền truyền đến tiếng gào thét của Lý Mộng Đình: “Tôi bỏ đại gia Internet rác rưởi!”
Lý Mộng Đình là bạn đại học của Thành Dao, quan hệ của hai người rất tốt, sau khi tốt nghiệp liền cùng thuê một chỗ, cô ấy gần đây si mê chơi game, suốt ngày treo câu “Ăn gà” [] “Vương giả nông dược” [] bên miệng, giờ phút này lại gào thét, xem ra là đánh tới chỗ quan trọng thì bị tốc độ mạng làm mắc kẹt…
[] Ăn gà (吃鸡): xuất phát từ câu nói “Winner Winner Chicken Dinner”, được xem là một biểu tượng chiến thắng trong PUBG.
[] Vương giả nông dược (王者农药): Là tên gọi thay cho mobile game tên 王者荣耀 (Vương giả vinh quang), vì chữ 农药 (nông dược) và 荣耀 (vinh quang) đồng âm, chủ yếu nhất là do gây nghiện người chơi nên thường được gọi chơi như vậy. Nguồn: Baidu. P/s: game này coi như là Liên quân mobile của Trung Quốc.”
Chương 2: Sếp Tiền Hằng
“Đúng như dự đoán, Thành Dao nhìn vào màn hình máy tính của mình, tấm hình kia của Tiền Hằng, hình ảnh đột nhiên bị bể, làm thế nào cũng không thoát ra ngoài được.
Nhưng không biết có phải vừa khéo là minh minh chi trung [], gần như cùng lúc, Thành Dao nhận được điện thoại bên bộ phận nhân sự của Công ty luật Quân Hằng.
[] Minh minh chi trung (冥冥之中): Ý nói những việc mà người thường không thể đoán trước và không thể lí giải. Nó là cách gọi của vận mệnh, hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh con người. Tuy nhiên vận mệnh có thể nắm được và thay đổi được.
Đặt điện thoại xuống, Thành Dao còn cảm thấy có chút không chân thực, cô thật sự phấn khích đến mức tay chân luống cuống, từ áp lực nghỉ việc đột ngột [] của công ty luật trước, cuối cùng đã chuyển thành sự phấn khích và mong đợi vì tìm được công việc mới.
[] Nguyên văn là 裸辞, tiếng Anh là “naked resignation”: là một cụm từ phổ biến ở Trung Quốc kể từ cuối năm , chỉ những người nghỉ việc một cách đột ngột, thường là những người trẻ không hài lòng với mức lương hoặc môi trường làm việc của họ. Mình không biết cụm từ này Việt Nam có từ nào không, nên mình để theo nghĩa của cụm từ nha.
Cô được Quân Hằng nhận vào! Quân Hằng kiếm được hơn trăm triệu đó!
Thành Dao không thể chờ được mà vọt vào phòng khách, không chịu được mà chia sẻ tin tức này với Lý Mộng Định.
“Ah, chuyện tốt nha Dao Dao, Công ty Quân Hằng thì trâu bò rồi.” Giọng của Lý Mộng Đình có chút hâm mộ, nhưng cũng không mãnh liệt. Cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy rõ ràng còn đắm chìm trong trò chơi, “Nếu công việc của cậu đã chắc chắn rồi, thì sao không cùng tớ chơi game chứ? Tớ dạy cậu, kỹ thuật của tớ cũng không tệ lắm, nếu không phải do card mạng [], thì ván vừa nãy tớ đã được ăn gà rồi!”
[] Card mạng (网卡), hay card giao tiếp mạng: là một bản mạch cung cấp khả năng truyền thông mạng cho một máy tính. Nó còn được gọi là bộ thích nghi LAN, được cắm trong một khe của bản mạch chính và cung cấp một giao tiếp kết nối đến môi trường mạng.
Thành Dao đã thông qua kỳ thi tư pháp ở trường đại học, nhưng sinh viên tốt nghiệp ngành luật ngày nay, tám đến chín mươi phần trăm đều là trình độ nghiên cứu sinh, còn có không ít người du học nước ngoài trở về nước, ngoại trừ thông qua kỳ thi tư pháp trong nước, thậm chí còn thông qua bài kiểm tra hành nghề luật sư ở New York và California, cạnh tranh kịch liệt như vậy, thêm vào đó luật học lại là chuyên ngành có tỷ lệ có công ăn việc làm rất thấp, giống như Thành Dao không có vốn liếng trường nổi tiếng vậy, căn bản là không vào được những công ty cao cấp.
Cho nên dù không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối, Thành Dao liền thực tập trong một công ty bản địa nhỏ rất bình thường, đăng ký giấy chứng nhận luật sư, sau khi có giấy phép luật sư, cô liền không thỏa mãn với lượng nghiệp vụ bình thường của công ty, bắt đầu gửi lý lịch tóm tắt cho các trung tâm cao cấp kia.
Lý Mộng Đình và Thành Dao khác nhau, cô ấy còn chưa thông qua kỳ thi tư pháp, trước đây tìm một đơn vị tập san xã hội làm việc, vừa ôn tập kiểm tra, nhưng áp lực công việc của tập san xã hội lớn, thường phải làm thêm giờ, mấy ngày nay lại tới gần ngày thi, nên Lý Mộng Đình dứt khoác từ chức, ở nhà toàn thời gian học tập, nhưng lại không biết thế nào, mà trạng thái học tập của cô ấy có chút kém, đột nhiên say mê trò chơi.
Bất kể như thế nào, đối với việc có thể vào công ty Quân Hằng, nội tâm của Thành Dao vẫn vô cùng kích động, cô không kiềm chế được, lập tức cầm điện thoại, muốn nói tin tức tốt này cho chị gái Thành Tích, nhưng đến lúc quyết định, nhớ tới đôi mắt ứa nước mắt muốn khóc của chị gái, Thành Dao lại chần chờ, cô sợ hãi hai chữ Công ty luật và luật sư, sẽ làm cho chị nhớ tới những chuyện không vui kia, cuối cùng, cô lưỡng lự hết lần này đến lần khác, đổi thành gửi một cái tin nhắn cho chị gái.
“Chị, em đã được nhận vào Quân Hằng rồi!”
Đợi không bao lâu, Thành Dao liền nhận được hồi âm.
“Dao Dao, chị biết em nhất định có thể, vui mừng cho em, chờ lần sau em về nhà mời chị bữa tiệc lớn.”
Thấy tin nhắn này của chị gái, Thành Dao rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cười rộ lên, lúc này mới lại gọi điện thoại cho Tiểu Tần, để ăn mừng, hai người nhanh gọn hẹn bữa cơm.
Thành Dao và Tần Thấm hẹn gặp trong quán cà phê cảnh vật thanh nhã đông người.
Lúc Thành Dao chạy tới địa điểm hẹn, Tần Thấm đã tựa như không thể chờ được cô.
Tiếc là khi Thành Dao ngồi xuống vừa định nói chút gì đó, thì Tần Thấm liền nháy mắt với cô, sau đó cô ấy hướng về phía bên cạnh cách đó không xa chép miệng, thần bí nói: “Thấy người đàn ông ngồi gần cửa sổ kia không?””
Chương 3: Chỉ cần Thành Dao cố gắng thì tất cả mọi thứ đều có thể
“Thành Dao men theo ánh mắt của cô ấy nhìn qua, là bóng lưng của một người đàn ông, mặc dù không thấy được mặt, nhưng riêng cái vóc người này, cũng quá người mẫu rồi, nhìn bằng mắt ít nhất cũng phải m, vai rộng chân dài, tỷ lệ hoàn mỹ, phối hợp với bộ âu phục kiểu Mỹ, càng cao to thẳng tắp, trang phục trên người không chút cẩu thả, cho dù Thành Dao không thông thạo thương hiệu, nhưng mắt thường cũng có thể nhìn ra trang phục của đối phương là đắt tiền.
Đối phương đưa lưng về phía Thành Dao, ngồi đối diện với anh ta là một phụ nữ trung niên quần áo trang sức lộng lẫy.
Thành Dao xoay đầu cười với Tần Thấm, cô cười nhạo nói: “Làm sao? Cậu động lòng phàm rồi?”
Tần Thấm liếc cô một cái: “Cái gì lòng phàm với không lòng phàm, trong lòng tớ chỉ có tiền!”
“Vậy cậu bảo tôi nhìn anh ta làm gì?”
Tần Thấm thấp giọng: “Là một con vịt [].”
[] Vịt (鸭): ngoài mang nghĩa là con vịt ra thì còn chỉ nam mại dâm, người đàn ông tham gia mại dâm để kiếm tiền, tương tự như gái mại dâm ở nữ giới, thuật ngữ này chỉ đề cập đến những người đàn ông thực thụ đi bán dâm, không tính đến những người đàn ông làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính để phục vụ nhu cầu mua dâm của một loại đối tượng khác.
Thành Dao có chút bất ngờ: “Hả?”
“Hôm nay vừa vặn tớ không có việc gì, nên tới khá sớm, kết quả mắt thấy toàn bộ quá trình con vịt này nói chuyện làm ăn.” Tần Thấm chậc chậc nói, “Thời đại này thật sự không tốt mà, ngay cả làm ăn da thịt, cũng có thể bày ra ở nơi đông người, thật là không có phẩm hạnh!”
“Phách lối như vậy???”
Tần Thấm khẽ gật đầu: “Cậu nhìn phú bà trung niên đối diện anh ta đó, hai người mới vừa đạt được thống nhất về phí qua đêm, con vịt này không đơn giản nha, hoàn toàn, không mặc cả giá, cậu biết không? Giá khởi điểm một đêm đã mười ngàn []! Hơn nữa còn phải hẹn giờ trước!”
[] Theo như tỷ giá mình tra, thì mười ngàn tệ xấp xỉ bằng triệu VNĐ nha mọi người.
Thành Dao kinh sợ…
“Cậu thấy đôi giày người đàn ông mang không?” Tần Thấm tiếp tục nói, “Silvano Lattanzi, một thương hiệu xa xỉ trẻ của Ý, mấy ngày trước tớ thấy trong tài liệu tuyên truyền của công ty chúng tớ, cậu biết đôi giày này bao nhiêu tiền không? Cho dù cậu mua nó ở Ý, một đôi cũng phải gần . euro [], . nhân dân tệ! Mua trong nước thì càng đắt!”
[] Đôi giày hơn triệu VNĐ mình.
Tần Thấm làm marketing quan hệ công chúng, thường ngày sẽ tiếp xúc với không ít thương hiệu xa xỉ, đối với nhãn hiệu tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Lần này Thành Dao cực kỳ phẫn nộ, cô nghĩ, chính mình thì vất vất vả vả làm luật sư như chó, mỗi ngày đều làm thêm giờ, vậy mà một tháng vẫn không bằng một đêm của người ta! Làm sao bảo người ta tin tri thức thay đổi vận mệnh?
Thành Dao vừa đau buồn, vừa theo bản năng mà liếc nhìn đối phương nhiều hơn, nhưng không ngờ lúc này, người đàn ông kia vừa vặn xoay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thành Dao.
Đây là một cuộc đối mặt cực ngắn, ánh mắt đối phương rất lạnh, thế nhưng trong một khoảnh khoắc Thành Dao lại có cảm giác tim đập nhanh, cô cũng không phải là người nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng đối phương thật sự trông quá đẹp, Thành Dao chưa từng thấy qua một gương mặt có thể đánh vào thị giác như vậy. Nhất là đôi mắt của anh ta, lạnh, nhưng vô cùng mê người.
Mặc dù là người làm nghề đặc biệt, nhưng đối phương lại không có một chút mùi phong trần nào, ngũ quan phát triển đặc biệt anh tuấn, sống mũi lại là một đường cong cao thẳng đến hoàn mỹ, khiến cho người ta cứ phải hoàn nghi liệu có nâng chỗ nào không. Khí chất nổi bật khắp người, thậm chí mang theo chút khí chất cao quý cùng một chút kiêu ngạo và không kiên nhẫn.
Gương mặt, vóc người, khí chất đều có thể nói là hoàn mỹ, nhưng tính khí xem ra lại không tốt lắm.
Giống như Tần Thấm khi thấy tướng mạo một thoáng kinh hồng [] của đối phương lại không có chút nguyên tắc làm phản: “Đây quả thật là đáng giá mười ngàn nha!”
[] Một thoáng kinh hồng (惊鸿一瞥): để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Người đàn ông kia có lẽ đã nói xong giá cả, cũng không nán lại nữa, người phú bà trung niên kia mặt đầy vẻ trong lòng hài lòng nhưng không nói ra, hai người một trước một sau, đi ra quán cà phê, bên ngoài quán cà phê có một bãi đậu xe ngoài trời, nhưng thật bất ngờ, hai người vậy mà lại mỗi người đi một ngả, mỗi người tìm xe rồi đi.
Tần Thấm tốt bụng giải đáp nghi vấn cho Thành Dao: “Vì sợ bị nắm manh mối, nên bình thường đều sẽ một trước một sau tách ra đi tránh nghi ngờ, chờ một người trong đó đến khách sạn thuê phòng xong, một người khác cầm thẻ phòng trực tiếp đến là được.”
Thành Dao liền tỉnh ngộ, liền nhìn người đàn ông quá anh tuấn kia, đi về chiếc Bentley…
“Cái này nhất định là nhiều đêm không nghỉ, nên mới có thể mua được Bentley nha.” Thành Dao nhìn nhịp bước vững vàng của người đàn ông kia, lại sinh ra chút lòng đồng tình trắc ẩn, “Một đêm mười ngàn, cho dù là Bently rẻ nhất, cũng phải năm triệu, vậy là phải năm trăm buổi tối đi, phải chăm chỉ “cày cấy” gần hai nắm, cũng không biết cái chân này của anh ta bình thường, có yếu không, chỉ sợ cũng không tốt lắm…”
Sau khi màn kịch ngắn qua đi, Thành Dao và Tần Thấm chia vui tin tức tốt, hai người nói chút chút chuyện tầm phào, vốn muốn tiếp tục tán gẫu một chút nữa, nhưng Tần Thấm nhận được thông báo làm thêm giờ của công ty, nên chỉ có thể vẫy tay tạm biệt với Thành Dao.
Nhưng mà hôm nay rất có thể là ngày may mắn của Thành Dao, vừa mới rời quán cà phê, cô liền nhận được điện thoại của môi giới.
“Cô Thành, ngôi nhà cô muốn thuê lần trước, chủ nhà đã đồng ý, cô tới ký hợp đồng ngay đi.”
Hiện tại cô đang ở trong ngôi nhà Lý Mộng Đình tìm thuê, chỉ có một phòng ngủ, Thành Dao và Lý Mộng Đình ở chung, giá khá cao.
Nhưng mới đây Lý Mộng Đình có quen với một người bạn trai, tình cảm với bạn trai rất tốt, hai người bàn bạc dọn ở cùng nhau.
Mặc dù Lý Mộng Đình cũng nói có thể nhường nhà cho Thành Dao, chính mình cùng bạn trai đi ra ngoài thuê, nhưng Thành Dao sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, lúc trước tìm nhà xem tiền thuê nhà đều do Lý Mộng Định làm, nói thế nào, thì cô cũng nên tự mình ra ngoài tìm nhà.
Đáng tiếc thành phố A tấc đất tấc vàng, tìm căn nhà nguyên thích hợp đã rất lâu, nhưng Thành Dao cũng chỉ mới nhìn trúng một căn như vậy, liều chết dây dưa kiên cường mà trả giá, lần này chủ nhà cuối cùng cũng đồng ý ký, Thành Dao chạy tới trung tâm môi giới ký hợp đồng xong, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Căn nhà này cô tương đối hài lòng, đây là một căn nhà được trang trí tinh tế lại không có người ở, không ngờ lại cách Quân Hằng rất gần, hai phòng một phòng khách, Thành Dao dự định sau này sẽ tìm một người bạn cùng phòng gánh một phần tiền thuê nhà, thật là hoàn mỹ.
Buổi sáng ký hợp đồng xong, buổi chiều Thành Dao liền mạnh mẽ kiên cường đi lấy nhà.
Cô ngâm nga bài hát chờ thang máy, từ từ nhàn nhã, thang máy cuối cùng cũng từ hầm để xe đi lên tầng mặt đất.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, Thành Dao lại ngây ngẩn cả người.
Bên trong đương nhiên có người, chỉ là người này, Thành Dao mới gặp qua không bao lâu.
Người đối diện nọ vẫn thân cao chân dài khí chất nổi bật, sống mũi hoàn mỹ giống như nâng, trên mặt mang theo chút lạnh lùng không kiên nhẫn: “Có lên hay không?”
Thành Dao vội vàng chui vào thang máy, nhưng trong lòng lại không ngừng nói lải nhải.
Cô nhanh chóng nhìn lướt qua nút bấm thang máy, tầng , vậy mà đi lên cùng tầng với mình.
Mình vậy mà phải làm hàng xóm với con vịt?!
Cô vừa nghĩ, vừa len lén liếc nhìn đối phương mấy lần, trông thật đẹp, lông mi rất dài, bờ môi rất mỏng, da trắng cũng có chút giống người da trắng.
Thật quá đáng tiếc, sinh ra khuôn mặt như vậy, nhưng lại là một thiếu nam sa ngã.
Lái xe Bently, nhưng lại ở loại tiểu khu này? Trong đầu Thành Dao nghĩ, xem ra ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng rất khó khăn, ngay cả vịt, sau lưng cũng có nỗi đau xót không muốn người khác biết như thế, vì giữ thể diện lái xe sang, cũng không biết đã phải tiếp bao nhiêu khách…
Đến tầng , Thành Dao dẫn đầu bước ra thang máy.
, đây là số nhà cô thuê.
Người đàn ông anh tuấn kia kéo vali hành lý, đi phía sau lưng cô.
Nhưng mà, đi qua , , anh ta còn đi theo, ThànH DaO cảm thấy có chút không ổn.
Khi cô đứng trước cửa , đối phương cũng đứng lại trước cửa này, cảm giác không hay của cô đạt tới đỉnh điểm.
“Anh…”
Lời của Thành Dao còn chưa nói hết, liền bị đối phương ngắt lời, giọng người đàn ông anh tuấn hờ hững: “Xin nhường một chút, cô đang chắn tôi đến mở cửa.”
Anh ta nói xong, liền móc chìa khóa ra…
“Anh có phải đi nhầm không?” Thành Dao chỉ chỉ , “Đây là nhà tôi hôm nay mới vừa thuê.”
Đối phương quả nhiên ngẩn người, nhưng mà anh ta cũng không có xoay người rời đi, ngược lại nhíu mày: “Người nhầm là cô, tôi thuê căn này, hôm nay dọn tới.”
Thành Dao không lên tiếng, chỉ móc chìa khóa ra, ngay trước mặt của đối phương xoay mở ổ khóa: “Thấy chưa.”
Người đàn ông anh tuấn kia nhấp mím môi, khép cửa lại, sau đó cầm chìa khóa mình lên, cũng cắm vào ổ khóa.
Ổ khóa lại một lần nữa xoay mở…
Thành Dao cũng không phải lần đầu tiên thuê nhà, cảnh tượng giờ phút này, nhanh chóng xoẹt qua đầu cô, người đàn ông đối diện hiển nhiên cũng không ngốc, hai người nhìn nhau một cái, đều tìm được câu trả lời trong ánh mắt đối phương.
Chủ nhà thâm hiểm độc địa, sợ rằng một nhà hai người thuê!
Thành Dao không nói hai lời, vội vàng đẩy cửa ra, chuẩn bị đặt túi mình vào.
Nhưng người đàn ông kia lại hừ lạnh một tiếng, một tay kéo túi của Thành Dao lại, một chân chắn đường Thành Dao: “Muốn chiếm giữ trước sao? Nằm mơ.”
Điều này làm cho Thành Dao nhìn với cặp mắt khác xưa, vịt ngày nay, còn rất hiểu pháp luật sao? Cũng biết loại chuyện một nhà hai người thuê này, ai hợp pháp chiếm nhà trước, người đó xem như thắng.
Hai người giam chân nhau, không ai nhường ai vào nhà trước.
Trong lòng Thành Dao khẽ động: “Anh làm đăng ký lập hồ sơ [] hợp đồng cho thuê chưa?”
[] Lập hồ sơ báo cáo cho cơ quan chức năng.
Đối phương lạnh lùng nhíu mày: “Chẳng lẽ cô làm?”
Được rồi, xem ra hai bên đều không làm.
Một nhà hai người thuê, nếu như hai bên đều không hợp pháp chiếm được nhà, thì người nào làm đăng ký lập hồ sơ hợp đồng cho thuê trước, người đó liền thắng.
Nhưng mà ván này, hai người lại đánh ngang tay.
Như vậy, chìa khóa mấu chốt để thắng chỉ có thể là người ở lại cuối cùng!
Một nhà hai người thuê, nếu như hai bên đều không hợp pháp chiếm được nhà, thì người nào làm đăng ký lập hồ sơ hợp đồng cho thuê trước, người đó liền thắng.
Hai người cầm cự không nghỉ, đương nhiên phải gọi chủ nhà và môi giới tới, nhưng thông tin tới, lại có chút ngẩn người.
Hai người, ngay cả thời gian ký hợp đồng cũng là ngày hôm nay.
Người đàn ông anh tuấn cực kỳ lạnh lùng, anh ta nhấp mím môi, nói với Thành Dao: “Tôi bù cho cô hai tháng tiền thuê phòng, cô thuê chỗ khác.”
Có thể thuê được căn thích hợp, thì nào có dễ dàng như vậy?! Huống chi bạn trai của Lý Mộng Đình mấy ngày nữa sẽ dọn tới, Quân Hằng bên kia, ngày mai cũng phải đi nhậm chức, chính cô phải đi xem nhà chỗ nào?!
Cái này đương nhiên không thể nhượng bộ.
Thành Dao cắn răng, quyết định vung đòn sát thủ ra, cô nhìn chằm chằm đoi mắt người đàn ông đối diện: “Tôi là luật sư, tôi khuyên anh từ bỏ căn nhà này, anh không nổi tôi đâu, anh biết không, phí tư vấn của tôi là một giờ một ngàn!”
Rất có thể bởi vì thân phân luật sư của cô, người đàn ông đối diện kia có chút kinh sợ, anh ta lần đầu tiên ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng Thành Dao.”
Chương 4: Tiền Hằng đáng kính – Tạ chủ long ân
“Thành Dao càng đánh càng hăng: “Công ty luật Quân Hằng, nghe qua chưa! Tôi chính là luật sư của Quân Hằng! Anh cho dù không biết tôi, cũng phải biết cộng sự Tiền Hằng của chúng tôi đi!” Dù sao người bình thường căn bản không hiểu vòng luật pháp, nên cô quyết định cáo mượn oai hùm một lần, “Luật sư Tiền vô cùng tán thưởng tôi, nếu như tôi bị ức hiếp, thì không chỉ vì tình cảm cá nhân mà sẽ giúp tôi, lại liên quan đến mặt mũi công ty luật chúng tôi, luật sư của Quân Hằng, mà gặp phải một nhà hai người thuê, thì làm sao có thể thua?! Tôi với tư cách luật sư, lại càng muốn vì quyền lợi của mình mà chiến đầu đến giây cuối cùng! Quyết không nhượng bộ!!”
Không biết có phải ảo giác hay không, khi nhắc tới Quân Hằng, người đàn ông đối diện ngẩn người, khi nhắc tới Tiền Hằng, đối phương xem ra càng kinh ngạc đến ngây người.
Xem ra Tiền Hằng, thật đúng là có tên tuổi rất lớn, thậm chí ngay cả vịt cũng biết.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Par, viết tắt của partner, nghĩa là cộng sự. Rất nhiều công ty luật gọi sếp là par.
Nếu như đã đọc qua truyện《 Không thèm yêu đương với sếp 》[] của Lục par, nhất định là biết cách gọi nhỏ giọt này, vì để tránh các tiểu khả ái mới tới không hiểu, nên tôi tiếp tục lắm miệng tiếp~
[] Đây là một bộ truyện của của tác giả, mọi người có thể tìm đọc ở
[Kịch nhỏ]
N thời gian sau.
Tần Thấm: Một đêm phục vụ mười ngàn, như thế nào?
Thành Dao hai mắt thâm đen: Có hơi quá giá trị rồi, có lẽ là tiêu chuẩn hai chục ngàn, mau cứu con…”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Da mặt của chủ nhà ngược lại là rất dày, loại thời điểm này còn có thể tỉnh táo ba phải:”Dù sao cũng hai phòng một phòng khách, các người gặp nhau cũng là duyên phận, nếu không thì thuê chung đi, tôi sẽ giảm chút tiền thuê nhà cho hai người…” Anh ta vừa nói, vừa giải thích, “Chuyện một nhà hai người thuê này cũng không thể hoàn toàn trách tôi, tôi gần đây đang ầm ĩ ly dị với vợ tôi đây, vợ tôi đem nhà cho vị tiểu thư này thuê, tôi đây, cũng không biết rõ tình hình, nên liên lạc với vị tiên sinh này…”
Thành Dao lập tức kịch liệt phản đối: “Ở cùng anh ta? Không được! Tuyệt đối không được! Tôi lại không quen anh ta, ở cùng một người đàn ông xa lạ, không an toàn.”
Thái độ của người đàn ông đối diện thay đổi độ, đột nhiên cười, anh nhìn chằm chằm Thành Dao nói: “Tôi không có ý kiến, có thể cùng cô này…” Đối phương dừng một chút, khẽ cười nói, “Cùng vị nữ luật sư tinh anh thuê chung, là vinh hạnh của tôi.”
Thành Dao:???
Mặc dù là tán dương cô là nữ luật sư tinh anh, nhưng Thành Doa không biết tại sao, luôn cảm thấy vẻ mặt cùng giọng nói này của đối phương, lại khinh rẻ như vậy chứ?
Chủ nhà thấy chuyện đã có thể xoay chuyển, cũng lập tức chuẩn bị nhân cơ hội chuồn đi, trước khi đi còn nhớ ra cái gì đó: “Cô Thành à, cô là luật sự à, vậy có có thể làm vụ kiện ly dị không? Cái đó tôi và vợ tôi ầm ĩ ly dị cũng phải tìm một luật sư tư vấn đây…”
Thành Dao không nói hai lời, hết sức chuyên nghiệp nói: “Anh đây đã hỏi đúng người, công ty luật Quân Hằng chúng tôi, chính là chuyên làm về gia đình, ly hôn, phân chia tài sản, kế thừa di sản, còn có tín thác, bảo hiểm những cái liên quan đến đến chúng tôi có thể nói là chuyên nghiệp nhất trên thị trường, anh nếu có cần, thì gọi điện cho tôi.”
Chủ nhà gật đầu liên tục nói cảm ơn, nhưng người đàn ông đối diện lại cười một tiếng.
Thành Dao cũng không thèm để ý anh ta, nhưng đối phương tranh thủ lúc Thành Dao chưa kịp phản ứng, đã xách vali hành lý của mình vào phòng, trước khi đi còn cười cười khiêu khích với Thành Dao: “Cô nếu cảm thấy không an toàn, cô có thể đi ra ngoài thuê phòng.” Gương mặt của anh vô cùng anh tuấn, cũng vô cùng thiếu đòn, “Cô không phải là luật sư với mức lương bốn con số sao? Hay là cô đi bảo vệ quyền lợi đi, đến tòa án khởi tố đi, để cho chủ nhà bồi thường cho cô.”
Thành Dao thật là hận đến ngứa răng, chính bởi vì mình là luật sư, nên mới không thơ ngây như người bình thường, gặp phải chuyện gì tổn hại quyền lợi mình, thì đến tòa án khởi tố là xong chuyện. Khởi tố là biện pháp pháp lý bất đắc dĩ nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không đến tòa án. Huống chi sơ thẩm phúc thẩm [], sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể kia, mà phán quyết của vụ kiện, cũng kéo dài mấy tháng, có thể còn phải cưỡng chế thi hành, hãm bao nhiêu thời gian cùng tinh lực, quá không kinh tế rồi.
[] Sơ thẩm – nguyên văn là nhất thẩm (一审): phiên toà đầu tiên,. Phúc thẩm – nguyên văn là Nhị thẩm (二审): phiên tòa xét xử phúc thẩm, là thủ tục của tòa án cấp trên xem xét lại bản án bị kháng cáo của tòa án cấp dưới khi nó chưa có hiệu lực pháp luật. Xét xử phúc thẩm nhằm hai mục đích, một là sửa sai bản án, hai là làm rõ và lý giải luật.
Đối phương có lẽ chính là ăn chắc điểm này, lại biết Thành Dao cố kỵ nam nữ thuê chung, dự định cứ như vậy mà cưỡng ép chiếm nhà.
Mình có thể để cho anh ta được như ý sao?
Tất nhiên không thể!
Ai sợ ai chứ! Không phải là một con vịt sao?! Mình còn sợ sao?!
Thành Dao không nói hai lời, xách túi, cũng vọt vào trong nhà: “Thuê chung thì thuê chung.” Thành Dao đặt túi lên ghế salon, khí thế nổi lên nói, “Nhưng trước đó có chút điều tuyên bố với anh, đừng đem công việc mang vào nhà.”
Đối phương nhíu mày: “Sao?”
Thành Dao hắng giọng một cái: “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh làm gì.”
Đối phương lại không biểu hiện chút mất tự nhiên nào, ngược lại thì rất hứng thú cười cười.
Da mặt này, cũng thật quá dày rồi.
Thành Dao vốn không muốn vạch trần, nhưng chuyện cho tới lúc này, xem ra vẫn phải thẳng thừng một chút: “Anh nếu mang công việc của anh về nhà làm, tôi sẽ tố cáo anh.”
“Tố cáo tôi cái gì?”
“Tố cáo anh bán dâm!” Thành Dao nghiêm mặt, “Tôi là công dân tuân theo pháp luật, công việc mà anh làm, tôi cũng thông cảm rằng anh cũng không dễ dàng gì, nếu không phát sinh dưới mắt tôi thì tôi sẽ không xía vào, nhưng tuyệt đối không được ở trong nhà tiếp khách.”
“Cô nói tôi bán dâm?” Giọng người đàn ông kia tựa như tức điên rồi, ” Tôi? Bán dâm?”
“Được được, phục vụ đặc biệt, được chưa?”
Đối với một bước xuống nước của Thành Dao, đối phương vẫn tiếp tục dùng loại giọng tức điên lên nói: “Phục vụ đặc biệt cái gì?!” Nói xong, đối phương liền bắt đầu xoay người định tìm cái gì đó trong vali hành lý, “Bút ghi âm của tôi đâu rồi?”
“Anh tìm bút ghi âm làm gì?”
Đối phương lạnh lùng cười: “Ghi lại lời cô nói, tố cáo cô tội phỉ báng.””
Chương 87: So sánh giữa công việc và em, thì em quan trọng hơn
“Mãi cho đến khi nụ hôn dài này kết thúc, Thành Dao mới xấu hổ, hôn nhau nồng nhiệt trong tòa án, hình như là hơi phách lối?
Tuy nói các nguyên cáo bị cáo đi đi về về chỗ này tham gia kiện tụng đều sẽ không nhận ra mình, nhưng những người như thẩm phán, thư ký viên của tòa án này đều quen biết Tiền Hằng, nếu như Thành Dao nhớ không lầm, thì vừa nãy có một nữ thẩm phán mặc áo choàng thẩm phán đi qua, hiển nhiên là sau khi thấy Tiền Hằng và cô thì ngẩn người rồi mới đi…
Cô đỏ mặt kéo kéo ống tay áo của Tiền Hằng: “Đi thôi.”
Tai của Tiền Hằng vẫn còn đỏ, nhưng gương mặt lại trước sau như một dù núi Thái Sơn sụp đổ ở trước mặt cũng không thay đổi sắc mặt: “Ừ, dẫn em đi ăn lẩu an ủi em.”
“Hả?”
Tiền Hằng ho khan một tiếng, có hơi mất tự nhiên nói: “Trước kia em đã từng viết trên Weibo, là muốn ăn lẩu đại vương, nhưng mà một mình ăn lẩu đại vương quá cô đơn, nên sẽ thật hoàn hảo nếu có một người đàn ông đẹp trai cùng ăn.”
a »
Tiền Hằng bình thản cười một tiếng: “Bây giờ không những thỏa mãn ảo tưởng của em, mà còn vượt quá mong đợi của em.”
“…” Thành Dao ngẩn người, mới nhớ đến phản bác: “Đợi một chút, tại sao lại là an ủi?”
“Phán quyết sơ thẩm không phải thua sao?” Tiền Hằng nhìn Thành Dao, anh đưa tay ra, vỗ nhè nhẹ lên đầu của Thành Dao, “Nhưng mà không sao, con người sống trên đời này, thua vài vụ kiện cũng là bình thường, chỉ cần dốc hết sức cố gắng hết sức, không phụ lòng đương sự của mình không thẹn với lương tâm là được.”
Lúc này Thành Dao mới kịp phản ứng, có lẽ Tiền Hằng chỉ biết kết quả phán quyết của phiên sơ thẩm, nhưng không biết sau khi phiên tòa kết thúc cô đã thu thập được DNA của Lô Kiến, cô dừng lại, bật cười.
“Em không có thua.” Chân mày của cô hơi nhướng lại, khóe miệng vểnh lên, “Tiền Hằng, phiên phúc thẩm của vụ kiện này, em thắng chắc.”
Gương mặt của Thành Dao sáng rực, cô không hề thu lại sự kiêu ngạo và tự hào, nhưng mà bộ dáng này lại càng trêu ghẹo người khác. Mặc dù Tiền Hằng không muốn thừa nhận, nhưng phụ nữ chăm chỉ làm việc, cũng khiến người ta không thể hoàn toàn rời mắt, cái loại mị lực độc lập lại tự tin này, làm cho cả người Thành Dao đều đang sáng lên.
Viên ngọc thô này, sau khi được mài giũa, đã chầm chậm lộ ra hào quang hoàn hảo của nó.
Đến khi vào nhà hàng lẩu, Thành Dao mặt mày hớn hở kể cho Tiền Hằng đầu đuôi gốc ngọn quá trình lấy DNA của Lô Kiến sau phiên tòa như thế nào, Tiền Hằng mới phản ứng được, Thành Dao không những không thua, mà còn mở một lối riêng để sống sót.
Sau khi nói xong Thành Dao vô cùng tự hào: “Cho nên, căn bản không cần anh an ủi em có được không? Bữa cơm này, hẳn là tiệc ăn mừng.”
Tiền Hằng gật đầu một cái: “Giám định quan hệ cha con không có vấn đề, phúc thẩm lật ngược rất ổn định.”
Thành Dao cười hì hì: “Vậy có phải em có thể yêu cầu một phần thưởng hay
không?”
“Sao?” Tiền Hằng ngẩng đầu nhìn Thành Dao, “Em muốn cái gì?”
Thật ra thì Thành Dao chỉ thuận miệng nói đùa, cũng không thật suy nghĩ muốn cái gì, nhưng mà Tiền Hằng đã nói như vậy rồi, thì cô phải suy nghĩ lại, trong lúc đang suy nghĩ, thì cô bắt gặp cảnh một cặp đôi bàn bên cạnh đang ngọt ngào đút đồ ăn cho nhau…
Thành Dao lặng lẽ chỉ chỉ bàn kia: “Chi bằng, chúng ta cũng thử một chút?” Cô có chút ngượng ngùng, “Em thấy trong phim truyền hình cũng diễn như vậy, nên muốn trải nghiệm một chút có phải đồ ăn mà bạn trai đút thì ngon hơn hay không?”
Tiền Hằng nhìn Thành Dao: “Em nghiêm túc sao?”
Thành Dao gật đầu: “Vâng!”
“Qúa ấu trĩ. Đều đã là người lớn rồi, còn đút đồ tới đút đồ đi cho nhau, ngứa ngáy, buồn nôn. Anh cảm thấy chỉ cần không phải bệnh đến mức không cầm được muỗng, thì nên tự mình ăn.” Tiền Hằng quả quyết nói, “Đổi cái khác.”
Thành Dao lại suy nghĩ một chút, vừa vặn nhớ đến sợi dây chuyền cặp mà cô đã lén mua mấy ngày trước, cô thử dò xét nói: “Em thấy mấy cặp đôi khác đều đeo nhẫn cặp gì đó, nhưng bình thường chúng ta không thể công khai ở trong công ty, đeo nhẫn lại quá khoa trương rồi, hay là em mua dây chuyền cặp, chúng ta đeo dây chuyền cặp đi? Bình thường giấu trong áo cũng không thấy được?”
Đáng tiếc Tiền Hằng lại nhíu mày: “Dây chuyền? Đàn ông đeo dây chuyền cái gì? Em không cảm thấy giống như bị buộc vòng cổ cho chó sao? Huống chi mấy thứ như dây chuyền cặp này, không phải đều làm bằng kim loại gì đó à, ai biết những người có da nhạy cảm khi đeo lên người thì có thể bị ngộ độc kim loại nặng hay không?” Anh nhìn Thành Dao, “Đổi một cái khác nữa.”
Thành Dao không ngừng cố gắng suy nghĩ: “Hay là anh nấu cơm cho em một lần đi? Nấu cháo cũng được, trước đây đều do em nấu cơm cho anh mà.” Tiền Hằng không lên tiếng, anh chỉ lẳng lặng nhìn Thành Dao, sau đó từ từ đưa tay mình ra…
“Được rồi được rồi, em biết rồi!” Thành Dao đau đầu nhức óc, “Bàn tay tôn quý của anh, không phải dùng để nấu cơm, em get rồi!”
“Em lại đổi một cái khác đi.”
“Vậy hay là, lúc nào đó anh hát tình ca cho em đi?” Thành Dao nóng lòng muốn thử nói, “Em cảm thấy rất lãng mạn đó.”
“Hát tình ca? Cậu nhóc hai mươi tuổi trở xuống làm như vậy còn có thể hiểu được, chứ đàn ông chín chắn hai mươi tám tuổi sao lại làm loại chuyện này, quá ngốc. Anh có chết cũng sẽ không làm.” Tiền Hằng nhíu mày, “Hay là anh đọc điều khoản pháp luật cho em nhé? Em muốn nghe điều nào?”
Đối mặt với sự im lặng của Thành Dao, Tiền Hằng rộng lượng nói, “Vậy em lại đổi một cái khác.”
Thành Dao khoát tay lia lịa: “Không không! Em đột nhiên cảm thấy, vì đương sự của mình, mà đánh thắng vụ kiện này, là bổn phận chuyện phải làm của em, cần gì phần thưởng chứ?”
Nói đùa? Yêu cầu phần thưởng với loại thẳng nam sắt thép nhất vũ trụ như Tiền Hằng? Cô không lẽ điên rồi sao? vẫn nên tỉnh lại thôi.
Sau đó Thành Dao cũng không nói chuyện nữa, cô biến sự bi phẫn thành sự thèm ăn, ra sức vét đồ ăn trong lẩu bỏ vào miệng, ăn một bữa thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, bởi vì tối nay Tiền Hằng phải đệ trình một bản thư trình bày ý kiến pháp luật cần tăng ca, vì vậy anh liền đưa Thành Dao về nhà.”
Chương 88: Nếu anh không đút em ăn thì em sẽ nhịn
“Trên đường về nhà, Thành Dao cảm thấy dạ dày có hơi trướng hơi khó chịu, cô dựa trên nguyên tắc chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể bình thường lại, mà tắm rửa thật sớm rồi ngủ, nhưng đến nửa đêm thì đau đến tỉnh, Thành Dao mới ý thức được, cơn đau này không những không thuyên giảm, mà còn tệ hại hơn.
Cô chịu đựng một lúc, cuối cùng khi đau đến đứng ngồi không yên đi nôn hai lần, thì rốt cuộc mới gọi điện thoại cho Tiền Hằng.
Tiền Hằng gần như rất nhanh liền nhận điện thoại, giọng nói vẫn rất rõ ràng, có lẽ còn đang làm thêm giờ chưa ngủ: “Thành Dao, sao vậy?”
Không biết có phải là bị bệnh vào ban đêm sẽ khiến cho người ta càng yếu ớt hay không, mà khi nghe được giọng nói của Tiền Hằng, Thành Dao liền bắt đầu tủi thân: “Em đau bụng, rất khó chịu…”
“Em chờ anh mười lăm phút.” Tiền Hằng lời ít ý nhiều, “Đừng cúp điện thoại.”
“Tại sao?”
“Em đã đau đến nói không ra hơi rồi, anh sẽ nói chuyện với em dời sự chú ý.”
“Vâng.”
Vì vậy sau khi Tiền Hằng thay tai nghe bluetooth, thì Thành Dao liền nghe được tiếng anh lục tục thu dọn đồ đạc qua điện thoại, một đường đi tới gara lái Benley.
“Thành Dao, em có muốn nghe mấy vụ kiện gần đây anh đang làm không?” Vừa lái xe, Tiền Hằng vừa hỏi, “Một vụ tranh chấp tài sản ly dị nước ngoài, một vụ tranh chấp quyền nuôi dưỡng, còn có một vụ tranh chấp quyền thừa kế, em muốn nghe vụ nào?”
Tiền Hằng không phải là người nói nhiều, có lẽ bởi vì mỗi một chữ đều đáng tiền, anh thật sự rất tích tự như kim, vậy mà buổi tối hôm nay lại ngược lại, anh nói chuyện rất nhiều, gần như nói không ngắt quãng, kết quả mới nói được mười phút, đã kể xong trọng điểm tranh luận và áp dụng điều khoản nào của ba vụ kiện.
Mặc dù giống như một lớp phổ biến pháp luật, nhưng mà không thể không nói, việc này thực sự đã thành công dời đi sự chú ý của Thành Dao, mặc dù dạ dày vẫn rất đau, nhưng khi nghe những vụ kiện khó xử lý này, tinh thần của Thành Dao đã được chống đỡ.
Chỉ là sau khi kể án lệ xong, thì dạ dày của Thành Dao lại đau dữ dội hơn, cô không chịu được, bắt đầu r ên rỉ.
Giọng nói của Tiền Hằng dừng một chút: “Đau lắm hả?”
Thành Dao cắn chặt răng: “Ừm.”
Lúc này e là có nói tiếp án lệ, Thành Dao cũng đau đến mức không nghe lọt. Sau mấy giây yên lặng ngắn ngủi, giọng nói của Tiền Hằng lại vang lên lần nữa.
Anh hát cho Thành Dao nghe một bản tình ca tiếng Anh.
Đây là một bản nhạc trữ tình, nhịp điệu nhẹ nhàng của những bài hát cũ, nhưng lời ca lại dịu dàng, tràn ngập tình yêu, giai điệu hoài niệm đúng là nét quyến rũ cổ điển.
Mặc dù lúc bắt đầu giọng của Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên không được trôi chảy, nhưng mà từ từ, thì cảm xúc của anh đã dịu xuống, giống như rất sợ gây rắc rối cho Thành Dao, k ích thích cơn đau dạ dày của cô lần nữa, mà giọng của Tiền Hằng hơi trầm thấp, mặc dù trầm thấp, nhưng lại mang theo một loại dịu dàng đặc biệt, trong màn đêm yên tĩnh, Thành Dao cảm thấy an tâm.
Một Tiền Hằng vừa mới nói có chết cũng sẽ không giống như mấy cậu nhóc hai mươi tuổi hát cho bạn gái nghe, lại đang hát từng bài một trong điện thoại, cho đến khi anh đậu xe xong, chạy đến cửa phòng Thành Dao, mới ngừng lại.
Mặc dù đã cố gắng chịu đựng, nhưng lúc Tiền Hằng đến, Thành Dao đã đau đến mức thần chí không rõ. Cô co rúc ở đầu giường, mồ hôi lạnh liên tục chảy, được Tiền Hằng bế ngang. Tiếp đó liền cảm nhận được nhịp bước vững vàng nhưng cũng có hơi lộn xộn, sau đó thì cảm nhận được bầu không khí không hề lạnh bên ngoài nhà, bởi vì trước khi bế Thành Dao đi ra ngoài Tiền Hằng đã đắp cho cô một cái chăn, cổ cô còn được quàng chiếc khăn choàng Tiền Hằng mới lấy xuống.
Tiền Hằng có một loại sức mạnh trấn định lòng người, chỉ cần có anh ở đây, thì tựa như không có chuyện gì là không giải quyết được. Trước kia Thành Dao sợ bản thân sẽ quá dựa vào anh, nên thường xuyên nhắc nhở bản thân, cho dù là phái nữ, cũng không nên hưởng thụ loại ưu đãi của phái nữ này, phải càng độc lập hơn, kiên cường hơn.
Nhưng bây giờ cô mới biết, ở trước mặt người mình thích, loại độc lập và kiên cường này, có lúc thật sự sẽ sụp đổ ngay đòn đầu tiên. Bởi vì cô biết, ở trước mặt người này, cô không cần phô trương, không cần giả vờ kiên cường, không cần trang bị bản thân.
Thời tiết đêm khuya rất lạnh, nhưng Tiền Hằng một đường ôm Thành Dao, đưa cô đến một phòng khám tư nhân Mỹ nổi tiếng rất mắc, nhưng phục vụ rất tốt.
Không biết bác sĩ là người nước nào, nhưng Thành Dao chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy Tiền Hằng dùng giọng đúng chuẩn nước Mỹ lưu loát trao đổi bệnh tình của Thành Dao với đối phương, có thể nhìn ra được, hai người đã quen nhau từ lâu, vô cùng quen thuộc.
Sau khi bác sĩ nam tóc vàng mắt xanh hiểu tình hình chung, thì dịu dàng cười với Thành Dao: “Rate your pain from 1 to 10.” (Đánh giá mức độ đau của bạn từ 1 đến 10.)
Thành Dao vô thức nhìn về phía Tiền Hằng.
Tiền Hằng nắm chặt tay của Thành Dao, nhẹ giọng nói: “Nếu cơn đau được xếp theo chỉ số từ thấp đến cao từ 1 đến 10, thì bây giờ em đau mức độ nào?”
Cuối cùng, dựa vào phiên dịch viên Tiền Hằng, Thành Dao cuối cùng cũng có thể nói chuyện với bác sĩ ngoại quốc, cũng từ trong miệng của Tiền Hằng biết được bệnh tình của mình.
Viêm dạ dày cấp tính.
“Không quá nghiêm trọng, không cần truyền nước, uống chút thuốc rồi từ từ phục hồi là được. Cố gắng nghỉ ngơi trên giường, uống nhiều nước điện giải để tránh mất nước, ít nhất trong nửa tháng gần đây phải ăn uống thanh đạm, tốt nhất nên ăn đồ ăn lỏng hoặc nửa lỏng.”
Thành Dao nhìn Tiền Hằng quẹt thẻ thanh toán, cô liếc nhìn hóa đơn, cho dù đau cũng chú ý đến, vô cùng kinh ngạc: “Chỉ là viêm dạ dày cấp tính nhẹ thôi, cũng không phải là bệnh nan y, thuốc điều trị cũng rất ít, nhưng phí đăng ký lại tới tám trăm tệ???” Cô vô cùng xót, “Sao không đưa em đến bệnh viện công vậy, bệnh viện công có dùng bảo hiểm y tế nên đoán chừng phí chỉ bằng một phần của bệnh viện tư…”
“Vào giờ này trong bệnh viện công chỉ có cấp cứu thôi, mà bác sĩ cấp cứu cũng không chắc có cách đối phó với bệnh đau dạ dày tốt như thế này, đối với vấn đề bệnh dạ dày Raymond rất chuyên nghiệp, để cho anh ấy xem anh mới yên tâm.”
“Em chỉ đau bụng thôi, cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, tám mươi phần trăm là do trước đó em ăn lẩu quá nhiều. Hơn nữa 800 tệ để mua sự yên tâm, thì quá đắt rồi!”
Lúc này cơn đau của Thành Dao đã thuyên giảm đi không ít, bây giờ cô đang nằm trên lưng của Tiền Hằng, được anh cõng đi về phía bãi đậu xe.
Thành Dao chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Tiền Hằng lại dừng một chút, giọng nói của anh trầm thấp nhưng nghiêm túc: “Thành Dao, vấn đề của em đối với anh mà nói thì không có vấn đề gì nhỏ.”
Thành Dao đột nhiên rất xấu hổ, cô vô thức vùi cả mặt vào trong khăn quàng của Tiền Hằng, nằm trên lưng của Tiền Hằng, chỉ cảm thấy mặt nóng lên.
“8000 tệ mua một sự yên tâm thì anh cũng sẽ mua.” Tiền Hằng nghiêm túc nói, “Dù sao thứ anh không thiếu nhất chính là tiền.”
Lời như vậy…. lời như vậy thật sự làm cho người ta rất mắc cỡ. Thành Dao càng chôn mặt vào trong khăn quàng, nhưng mà vừa xấu hổ, vừa cảm thấy ngọt ngào.
Tính tự thấy mình tốt đẹp của Tiền Hằng, có lúc đúng là làm cho người khác rung động.
Bóc đi vỏ ngoài khẩu thị tâm phi, Thành Dao biết, cô đang được quan tâm, là rất rất được quan tâm.
Nhưng trên đường trở về, Thành Dao lại có hơi áy náy: “Thật ra thì chỉ là vấn đề nhỏ thôi, anh xem, có lúc đau dạ dày chính là như vậy, đau qua một hồi thì sẽ tốt lại, bây giờ em không đau nữa.” Cô có chút hối hận, “Neu như em không gọi điện thoại cho anh thì tốt rồi, em cũng không biết hóa ra bây giờ lại tốt hơn nhiều.”
Biệt thự của Tiền Hằng ở xa, cũng không biết Tiền Hằng đã lái nhanh đến mức nào mà có thể đến trong mười lăm phút. Lúc nhận điện thoại anh còn chưa ngủ, chắc chắc chưa làm xong công việc rồi.
“Thật ra anh rất vui vẻ.”
“Hả?”
Tiền Hằng cầm tay lái, giống như nói chuyện đương nhiên: “Bởi vì người đầu tiên em nghĩ tới là anh.”
Thành Dao ngẩn người, cô đột nhiên cảm thấy nhiệt độ điều hòa trong xe của Tiền Hằng bật hơi cao, làm cho người ta cảm thấy gò má nóng lên: “Nhưng mà như vậy, sẽ hại anh không làm xong công việc, trở về còn phải tăng ca…”
“Em quan trọng hơn.”
“Sao?”
“Công việc so với em, thì em quan trọng hơn.”
Lần này không chỉ gò má Thành Dao nóng lên nữa, mà cô cảm thấy lòng bàn tay cũng bắt đầu nóng lên, Tiền Hằng vẫn còn không buông tha cô.
Anh nhẹ nhàng liếc Thành Dao đang ngồi bên cạnh ghế lái, giọng nói bình tĩnh trấn định, giống như đang giảng điều khoản pháp luật nào đó, nhưng lời nói lại làm cho Thành Dao thật sự muốn che mặt
“Anh muốn trở thành người đầu tiên em nghĩ tới khi em gặp phải khó khăn.”
Trong phút chốc, Thành Dao chỉ cảm thấy tim mình đang nổ tung thành chùm pháo bông rực rỡ, kiểu đàn ông như Tiền Hằng, bình thường luôn mặt lạnh, đến cả nói lời tỏ tình cũng nghiêm túc như vậy, trong cái bộ dáng bình tĩnh đến thấy lạnh lẽo kia, lại ẩn chứa một ngọn lửa lớn mà người khác cũng không nhận ra.
Cũng vào lúc này, Thành Dao cảm thấy ngón tay đang để xuôi bên người của mình, nhẹ nhàng bị gì đó chạm vào.
Đó là một ngón tay hơi lạnh, đầu ngón tay mang theo sự dò xét, sau đó thì cả một bàn tay. Bàn tay của Tiền Hằng duỗi tới nắm tay của Thành Dao, những ngón tay thon dài của anh tách ngón tay của Thành Dao, năm ngón tay của hai người đan vào nhau.
Giọng nói của Tiền Hằng vẫn nghiêm túc giống như trước đây: “Tay anh hơi lạnh, sưởi ấm cho anh một chút.” Neu không phải là tai anh đã ửng đỏ lên, thì đúng là cô sẽ cho rằng ý của anh thật sự như trên mặt chữ không có ý gì khác.”
Tóm tắt truyện Anh Cũng Có Ngày Này có nhân vật Tiền Hằng và Thành Dao
Truyện ngôn tình Anh Cũng Có Ngày Này xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa Tiền Hằng và Thành Dao. Tiền Hằng là vị luật sư tài năng và vô cùng nổi tiếng. Tiền Hằng còn có biệt danh là “khối u ác tính” trong khoa Luật. Lần đầu tiên Thành Dao gặp Tiền Hằng, Thành Dao đã không thể tin được người đàn ông đẹp trai như Tiền Hằng lại có biệt danh “khối u ác tính”.
Thành Dao trở thành nhân viên văn phòng dưới trướng của Tiền Hằng. Thành Dao dần dần hiểu được tính cách khó lường và vô cùng khó tính của Tiền Hằng. Thành Dao và Tiền Hằng dần dần nảy sinh tình cảm. Hai người cùng nhau giải quyết những vụ kiện về hôn nhân gia đình. Cuối cùng, Tiền Hằng và Thành Dao hạnh phúc bên nhau.
Đánh giá truyện ngôn tình Trung Quốc Anh Cũng Có Ngày Này do Trần Tinh Húc và Chương Nhược Nam đóng phim
Bộ truyện Trung Quốc Anh Cũng Có Ngày Này của Diệp Phỉ Nhiên nhận được nhiều đánh giá tích cực của độc giả. Cốt truyện Anh Cũng Có Ngày Này đơn giản là xoay quanh đời sống công việc của hai nhân vật chính là Tiền Hằng và Thành Dao. Mạch truyện của truyện ngôn tình Anh Cũng Có Ngày Này diễn ra vừa phải, không quá nhanh và đủ để độc giả hình dung được diễn biến câu chuyện.
Truyện Anh Cũng Có Ngày Này có thêm điểm đánh giá tốt nữa là những điều luật cũng như câu chuyện hôn nhân trong truyện Anh Cũng Có Ngày Này vô cùng dễ hiểu. Độc giả thông qua quá trình đọc truyện Anh Cũng Có Ngày Này có thể hiểu rõ hơn về luật hôn nhân gia đình nói riêng và luật pháp nói chung.
Cách xây dựng hình tượng nhân vật trong truyện Anh Cũng Có Ngày Này cũng được độc giả đánh giá cao. Nhân vật nam chính Tiền Hằng có hình tượng khiến nhiều người muốn nỗ lực để trở thành. Nhân vật Thành Dao là có tình cách vui vẻ, dịu dàng khiến truyện Anh Cũng Có Ngày Này có được sự cân bằng hoàn hảo.
Tìm kiếm liên quan truyện Anh Cũng Có Ngày Này chuyển thể thành phim Anh Cũng Có Ngày Này của Trần Tinh Húc
Dưới đây là một số từ khóa tìm kiếm truyện Anh Cũng Có Ngày Này mà bạn có thể dùng để tìm kiếm bộ truyện Anh Cũng Có Ngày Này:
Anh Cũng Có Ngày Này full
đọc truyện Anh Cũng Có Ngày Này
truyện có nhân vật Tiền Hằng và Thành Dao
Anh Cũng Có Ngày Này Tiền Hằng
Anh Cũng Có Ngày Này Thành Dao
Anh Cũng Có Ngày Này Diệp Phỉ Nhiên
Anh Cũng Có Ngày Này Trần Tinh Húc
Anh Cũng Có Ngày Này Chương Nhược Nam
truyện Anh Cũng Có Ngày Này
Anh Cũng Có Ngày Này truyện
ngôn tình trung quốc
đọc truyện ngôn tình chuyển thể thành phim
Thông qua bài viết trên đây của trang web shopbanphim.com, bạn đọc đã có thể đọc truyện Anh Cũng Có Ngày Này full. Bạn cảm nhận bộ truyện ngôn tình chuyển thể thành phim Anh Cũng Có Ngày Này như thế nào? Tiếp tục theo dõi trang web Shop Bàn Phím để đọc thêm nhiều bộ truyện thú vị khác nhé.